TÔI! NGƯỜI CÁN BỘ NGÀNH KIỂM SÁT NHÂN DÂN

Thứ năm - 14/05/2020 02:43 3.120 0
10 năm trước! Rời mái trường Đại học Luật Tp. Hồ Chí Minh, chúng tôi, những tân cử nhân Luật ấp ủ trong mình những hoài bão của tuổi trẻ về khát vọng chinh phục thử thách, khẳng định giá trị sức mạnh của tuổi trẻ trước những bộn bề, nghiệt ngã của cuộc đời. Bởi thế, chũng tôi tự nói với nhau rằng “Ra trường rồi đừng xin về làm Nhà nước nhé, cứ làm tư nhân để thử thách xem thế nào”. Và thế là, chúng tôi vác ba lo lên vai rong ruổi khắp mọi miền đất nước, từ thành thị đến vùng cao, từ miền núi đến đồng bằng; chúng tôi ngẩng cao đầu bướcđi bằng tất cả nhiệt huyết, niềm tin và một ít ngông cuồng trong những bước chân. Đi để trải nghiệm, để chính phục để tìm kinh nghiệm và hơn nữa là để tự thưởng cho mình sau 4 năm mài dùi trên giảng đường đại học. Cứ mãi mơ hồ về “màu hồng” của cuộc sống rồi lấy đó làm động lực sẵn sàng bước vào cuộc chiến mới: “Cuộc chiến việc làm”.
Thế đấy, tuổi trẻ luôn có những bồng bột và những ngông cuồng nhất định, bởi nhìn đời bằng những giản đơn mà bản thân chưa 1 lần vấp ngã. Quyết ở lại thành phố Hồ Chí Minh để tự lập, để khẳng định, để chứng tỏ trước xô bồ, nhộn nhịp của đất Sài thành. Rồi mọi thứ bỗng nhiên dừng lại, tắt lịm bởi câu nói của Ba: “Về quê làm đi con”, tôi tranh cãi, tôi giận hờn, tôi thất vọng về câu nói ấy của Ba nhưng vẫn lặng lẽ sắp xếp hành trang để trở về, trong lòng bứt rứt. Đến giờ phúc này tôi mới thấu hiểu và thầm cảm ơn Ba vì ngày ấy đã ngăn cản, đã buộc con về để sống và làm việc trên chính mảnh đất đã sinh ra tôi! Tôi về làm việc tại ngành Kiểm sát nhân dân.
10 năm chưa phải là đoạn đường dài, những cũng không quá ngắn để tôi nhìn lại. Ngày ấy, chân ướt chân ráo bước vào ngành với cái ấm ức còn chưa nguội lạnh “Tại Ba bắt con về làm nhà nước”. Tôi vẫn còn nhớ như mới hôm qua, tôi bước chân vào Phòng Tổ chức cán bộ, gặp chị Kiểm sát viên của phòng, cầm trên tay quyết định tuyển dụng mà trong đầu cứ lãng đãng ngu ngơ “Mình sẽ làm gì ở đây nhỉ”, rồi thì “lương bổng thế này thì sống làm sao”, “haizz! thôi kệ đi”. Tôi lẩn thẩn bước xuống cầu thang, ngước nhìn đơn vị mới rồi tự nhìn lại bản thân, vẫn còn ấm ức và hình như chưa bao giờ sẵn sàng đón nhận, nhưng sự đời cứ thế mãi trôi, đến giờ này tôi hiểu “Tôi đã đến đúng nơi”.
Tôi vào Ngành bằng sự đón nhận của tất cả đồng nghiệp đặc biệt là các anh chị chung phòng, các anh chị ấy đã dắt tôi đi bằng tất cả lòng chân thành, sự nhẫn nại và tình yêu thương về 1 người đồng nghiệp nhỏ, hai tiếng ấy gọi là tình “đồng đội”. Đến bây giờ, tôi 1 Kiểm sát viên đã có thể tự đứng vững trên đôi chân của mình, đi từng bước chậm và chắc chắn trước những phiên tòa xét xử các vụ án hình sự, tham gia xét xử các vụ án dân sự và thực hiện nhiều hoạt động khác nữa liên quan đến chức năng của Ngành dưới sự phân công của lãnh đạo. Bản thân đến giờ này chưa 1 lần hối hận, chưa 1 lần sao nhãng và chưa 1 lần cảm thấy ngừng phấn đấu. Bởi tôi nghiệm và hiểu ra rằng “dù bất kỳ vị trí nào, ở đâu chỉ cần bản thân mình cố gắng, có trách nhiệm trước hết là đối với công việc, sau đó là sự nghiêm túc đối với bản thân thì ở đó bản thân có giá trị”.
10 năm công tác, tôi luôn nhận thức rõ rằng “Công tâm, khách quan, thận trọng, và khiêm tốn” thực chất là như thế nào. Tôi đã từng nhiều lần trăn trở khi nhìn các bị cáo tôi từng tham gia xét xử lại tiếp tục phạm sai lầm, vi phạm pháp luật, không thể quay đầu hoàn lương như bản luận tội mà tôi từng nhắc nhở. Và tôi cũng từng tự hào khi các bị cáo của tôi sau khi chấp hành xong hình phạt trở về địa phương hòa nhập cộng đồng, sống lương thiện, sống có ích. Đôi khi nhìn họ, tôi cứ vui như 1 đứa trẻ được nhận quà khi mẹ đi chợ về, nghĩ mình như 1 bác sĩ đã chữa lành vết thương, cứu lấy tính mạng của bệnh nhân rồi tôi tự cười vì những suy nghĩ miên man ấy. Bởi thật, kể từ khi bước vào ngành tôi thôi không còn là con bé ham văn chương lãng mạng, không hoang tưởng viết lách những bài tiểu thuyết ngôn tình như của Quỳnh Dao mà một thời tôi mê mẩn, cũng thôi không còn mơ màng ngồi ngắm mưa rơi, lá rụng, đếm sao trời rồi thơ thẩn về cuộc sống về một cuộc đời chỉ toàn lá xanh và trải bằng hoa hồng. Bây giờ, tôi mạnh mẽ, tôi cứng rắn và luôn nhìn cuộc đời bằng cầu vòng muôn màu sắc, cái vốn dĩ nó phải thế và sẵn lòng bước đi trên con đường đầy những gồ ghề, quanh co bằng sự kiên định của người cán bộ Kiểm sát. Tôi chưa làm được gì nhiều, cũng chưa từng cống hiến quá nhiều cho ngành nhưng với công việc tôi chưa bao giờ thôi cố gắng. Tôi tin rằng, Ngành sẽ dẫn tôi đi, dạy tôi biết cuộc sống cần lắm những yêu thương, những công bằng và bản thân phải biết mình mạnh mẽ, kiên quyết khi cần. Tôi sẽ đi và tiếp tục đi con đường mà Ba đã chọn cho tôi, tôi luôn tự hào và cố gắng bởi tôi tin rằng Bất cứ nơi nào bạn đi, hãy đi với tất cả trái tim. Chỉ khi bạn mang theo hành trang là một trái tim tràn đầy nhiệt huyết, tình yêu thương và sự chân thành, bạn mới có thể chinh phục được tất cả những nơi mà bạn đi qua. Đừng để mỗi chuyến đi chỉ đơn giản là một lần xê dịch, hãy coi đó là cả một cuộc hành trình”, và cho tôi mượn lời bài hát “Cảm ơn” để hát về Ngành, chào mừng Ngành tôi tròn 60 tuổi “Và tôi biết, tôi phải nói lời cảm ơn, cho tôi sống những tháng ngày rất xanh. Chạm lên trái tim thấy cơn mơ còn cháy nồng. Nhiều đêm trắng xóa bay, lòng như có gió đầu mùa”. Tôi cảm ơn!!!


KSV Nguyễn Thị Thu Thảo - VKSND tx Phước Long
 
 

Tác giả bài viết: Nguyễn Thị Thu Thảo

Nguồn tin: VKSND thị xã Phước Long

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây